Sau khi sinh lần lượt mấy đứa con, mắt mẹ ngày càng mờ. Mẹ đi khám, người ta bảo mẹ cận 1,5 độ mắt trái và 2,5 độ mắt phải. Kể từ đó, mẹ phải đeo kính. Số độ không nhiều lắm, nhưng cứ mỗi lần không có kính, mắt mẹ đều mờ, không nhìn thấy gì. Đôi khi, có những tấm biển quảng cáo ngoài trời, chữ rất to, mẹ cũng không tài nào đọc được. Mẹ tự trách bản thân nhiều lần đã không nghe lời bà ngoại. Người xưa thường nói phải kiêng cữ sau sinh, nhưng mẹ luôn đi làm gần như là ngay lập tức. Mẹ dùng máy tính rất nhiều, không chịu nghỉ, vậy nên giờ đây, mắt mới yếu thế này.
Đến một ngày, ngay cả khi đeo kính, mẹ cũng không nhìn rõ nữa. Mọi thứ xung quanh đều lờ mờ. Mẹ dừng xe ở ngã tư nhưng không thể phân biệt đèn đang xanh hay đỏ. Mẹ chỉ có thể lờ mờ phân biệt những đốm người nhoè nhoẹt đang đi hay dừng để mà theo.
Mẹ nghĩ chắc là mình lại tăng độ rồi. Mẹ đi khám mắt, bác sĩ nhãn khoa nói mắt mẹ không tăng độ. Bác sĩ nói mẹ vào bệnh viện, cần kiểm tra một chút. Mẹ được chuyển tới khoa nội thần kinh, bác sĩ yêu cầu mẹ chụp MRI.
Mẹ lo lắng hỏi bác sĩ rằng mẹ bị làm sao vậy? Bác sĩ bảo mẹ cứ bình tĩnh, đi kiểm tra theo chỉ định đi. Không có gì nghiêm trọng đâu. Rồi bác sĩ nhìn quanh, hỏi mẹ đi một mình hả? Có người thân nào không?
Mẹ lắc đầu, chồng đang bận đi làm, còn các con đi học. Mẹ tranh thủ đến khám một mình thôi. Có việc gì bác sĩ cứ nói với mẹ, bác sĩ không cần nói với người thân làm gì.
Người bác sĩ già chắc cũng khoảng ngoài năm mươi, lắc đầu mỉm cười trấn an mẹ, không sao. Bác sĩ chỉ hỏi vậy thôi, bởi lát nữa trước khi chụp MRI, y tá sẽ truyền thuốc cho mẹ trước. Có thể mẹ sẽ có phản ứng, hơi khó chịu một chút, nên nếu có người thân mẹ sẽ thấy đỡ hơn.
Mẹ nói bác sĩ yên tâm, đến đẻ đau như thế nào, mẹ còn chịu được. Huống hồ tiêm một chút thuốc, nôn nao có nghĩa lý gì.
Lúc cơ thể được đẩy vào máy cộng hưởng từ, mẹ khẽ rung lên, mẹ thấy hơi lạnh một chút. Giá như bố có ở đây nắm tay mẹ như lúc mẹ đi sinh thì có lẽ, mẹ sẽ thấy đỡ hơn. Nhưng không sao, chỉ là chuyện nhỏ. Năm ấy sinh mấy đứa, còn sợ và đau đớn hơn nhiều, mẹ cũng đâu có sao.
Chụp và làm các xét nghiệm xong, cô y tá nói mẹ ngồi chờ bên ngoài một tiếng để chờ kết quả tới sẽ gặp bác sĩ. Mẹ đứng lên ngồi xuống, thấp thỏm vì sợ trễ giờ đón các con. Mẹ gọi cho bố, rụt rè hỏi bố liệu có thể đi đón con dùm mẹ được không? Bố bảo tại sao mẹ làm bất cứ việc gì cũng không có sắp xếp trước? Sát giờ thế này, bố đang ở nhà máy, tận thành phố A. Từ thành phố A đi về trường con cũng mất tới tận ba tiếng rưỡi. Mẹ thật ẩu đoảng quá, có mỗi việc sắp xếp thời gian chăm sóc con cái cũng chẳng đâu vào đâu.
Mẹ định nói với bố rằng mẹ đang ở bệnh viện. Nhưng nghĩ lại không cần thiết, mẹ chỉ bảo biết rồi biết rồi, để mẹ đi đón. Rồi cúp máy.
Mẹ nói cô y tá khi có kết quả hãy gọi cho mẹ, mẹ không thể đợi được. Vội vã để lại số điện thoại, thanh toán tiền, mẹ không quên hỏi khám như thế này có thể thanh toán bảo hiểm không? Cô y tá nói bảo hiểm của mẹ không dùng trong trường hợp khám những bệnh liên quan đến thần kinh nên cô ấy cần kiểm tra lại.
Mẹ nhanh nhanh chóng chóng gửi tiền rồi bảo vậy để sau cũng được. Rồi chạy vội đi đón con.
Về nhà, mẹ lo tắm rửa, cơm nước cho mấy đứa trẻ. Điện thoại không ngừng reo, nhưng mẹ chẳng để ý. Đến lúc quay lại nhìn, thì có tận năm cuộc gọi nhỡ. Số máy bàn. Mẹ gọi lại thì ra là số của bệnh viện. Nhưng đã tám giờ tối, chẳng ai còn trực nữa.
Mẹ bồn chồn. Không biết kết quả kiểm tra của mình thế nào.
Hôm nay, bố đi làm về sớm. Đi làm về sớm của bố nghĩa là về trước 12 giờ đêm. Lúc bố về đã là mười giờ, các con đã đi ngủ hết.
Mẹ mở cửa cho bố, rót nước rồi cất cặp laptop cho bố. Mẹ tươi cười hỏi hôm nay công việc của bố thế nào?
Bố bảo vẫn thế, đang mệt lắm.
Mẹ muốn kể thêm vài chuyện, nhưng thấy bố có vẻ mệt, nên lại thôi.
Sáng hôm sau, bố đi làm, các con đi học, mẹ quay trở lại bệnh viện.
Bác sĩ mời mẹ vào phòng riêng. Bác nói có kết quả rồi. Bác sĩ cứ nói chầm chậm làm mẹ sốt hết cả ruột lên.
Bác sĩ nói mắt mẹ ngày càng mờ, bác sĩ nói mẹ làm thêm xét nghiệm và chụp MRI vì bác nghi mẹ có một dây thần kinh đang bị chèn tắc nghẽn, bác cũng muốn kiểm tra xem, mẹ có bị u não hay không?
....
Cuộc đời mẹ giống như một dòng sông. Nước cứ chảy xuôi dòng từ ngày này sang ngày khác.
Có những ngày gió lớn, dòng nước ồn ào, chẳng chịu chảy bình yên... Nhưng mẹ vẫn cứ an yên vượt qua, thản nhiên như dòng nước nhẹ.
Mẹ biết rằng cuộc đời này, bệnh tật vốn sẽ chẳng trừ một ai. Bản thân mình, cũng không ngoại lệ.
Thế nên khi chẳng may đau ốm, mẹ cũng không muốn mình trở nên bi luỵ.
Chiến đấu được ngày nào, hay ngày đó.
Mẹ thấy mình may mắn, vì hiểu rõ bản thân mình. Mình còn bao nhiêu thời gian?
Mình có thể cố gắng được bao nhiêu lâu nữa?
Mình có thể sẽ đi xa?
Vậy thì mình cần chuẩn bị gì cho những người ở lại, không vì thiếu vắng mình mà cuộc sống đảo điên.
.....
Có một lần, mẹ đọc trên tin tức, người phụ nữ trung niên có khối u não lành tính. Nói u não nghe rất đáng sợ. Nhưng u thì có dăm bảy loại u. Có u lành, có u ác. Trước đây, mẹ cũng từng có cái u xơ lành tính ở tử cung. Bác sĩ cắt bỏ u rồi làm sinh thiết, bảo nó là u lành, nên cũng không sao.
Chỉ có điều là u có lành mà nằm trên não, thì cũng có đôi phần phức tạp.
Không biết, người ta sẽ giải quyết nó như thế nào?
....
Mẹ hỏi bố, này, nếu mẹ chết sớm hơn bố thì bố sẽ thế nào?
Bố cáu kỉnh nói mẹ xem phim ngôn tình nhiều rồi bắt đầu trở nên gàn dở.
Bố bảo cái suy nghĩ chết đi, để gia đình ở lại là cái điều chỉ có những kẻ ích kỷ mới nghĩ tới mà thôi.
...
Mẹ thấy bố rất dở hơi. Mồm miệng cay nghiệt, chẳng bao giờ nói ra được những lời tốt đẹp.
Tất nhiên, hồi trẻ, lúc yêu mẹ, nếu bố nói năng thối mồm thối miệng như thế này, độc địa như thế này, còn lâu mẹ mới đổ, rồi yêu, rồi cưới, rồi đẻ cho bố ngần ấy đứa con.
Sao người ta già đi, lại càng gàn gàn dở dở như thế?! Một câu tử tế với vợ mình, nói ra cũng sợ xấu hổ hay sao?
...
Thế là, mẹ chẳng buồn kể cho bố nghe về bệnh tình của mình nữa. Cái người đàn ông này, có biết cũng chẳng giải quyết được gì. Mẹ thầm nghĩ.
Mẹ không cần làm phẫu thuật, bác sĩ bảo thế. Điều trị gì thì cũng phải theo phác đồ.
Dạo gần đây, mẹ mệt nhiều hơn.
Bố không biết nên thường xuyên quở trách.
Có lần mẹ nghe bố làu bàu nhiều quá, thêm đang đau nhức khắp người, mẹ nhất thời chẳng kiềm chế được, liền nổi cáu. Mắng bố một hơi!
Bố rất buồn cười, lập tức họp gia đình cùng các con, nói mẹ bị điên rồi, ăn nói dạo này không sao kiểm soát nổi.
Mẹ tự nhiên chỉ biết ngồi tủm tỉm cười. Công nhận mẹ dở hơi, bị điên rồi, nên mới lấy một người vô tâm như bố. Suốt năm này qua tháng nọ, dù chuyện to hay chuyện nhỏ của mẹ, chẳng bao giờ thấy bố trịnh trọng họp gia đình.
Thế mà có ngày, chỉ vì mẹ mắng bố mấy câu, bố cảm thấy điều này thật kinh khủng, liền họp hành phân tích được ngay.
Biết thế này, mẹ đã mắng bố nhiều hơn rồi. Để bố họp gia đình nhiều hơn một chút. Cũng có cái vui.
...
Năm tháng ở bên nhau, hôn nhân giống như một câu chuyện hài.
Nhiều thứ buồn cười lắm, không biết do buồn nên cười hay cười để không buồn nữa.
Chẳng phải ngẫu nhiên mà chữ “buồn” hay đi cùng với chữ “cười”, đeo đẳng đời người cái tâm trạng “buồn cười” lửng lơ như trêu ngươi. Ngộ nghĩnh.
- Tuỳ Bút - Viết linh tinh -
Gào | 2020
👉🏻 Ảnh không liên quan tới nội dung.